NGƯỜI NỮ THƯƠNG BINH TÀN NHƯNG KHÔNG PHẾ
Trong thời kỳ mở cửa, hội nhập với nền kinh tế thế giới vai trò của người phụ nữ cũng không kém phần quan trọng, Phụ nữ Việt Nam cùng với nam giới đã thực hiện thắng lợi công cuộc đổi mới, góp phần nâng cao vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế, từ đó vị thế của Phụ nữ Việt Nam cũng được nâng lên rõ rệt. Nhiều tấm gương Phụ nữ Việt Nam biết kế thừa phẩm chất đạo đức truyền thống, phát triển những phẩm chất đạo đức ấy phù hợp với thời kỳ mới. Trong đó, tiêu biểu là Dì Cam Thị Cúc, sinh năm 1946, quê quán ấp Lưu Cừ 2, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh. Hiện Dì sinh sống tại khóm 1, thị trấn Trà Cú, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh.
Dì sinh ra và lớn lên trong gia đình ở một vùng quê nghèo khó, là con thứ 4 trong gia đình. Nhà nghèo nên vừa đi học vừa đội bánh bán, Dì học được lớp 3 trường làng, nhưng rất thông minh, sáng dạ và chịu khó học hỏi. Từ những năm 1959, Dì Cúc đã tham gia cách mạng, làm giao liên chuyển thư cho cán bộ làm công tác mật, cho bộ đội, nhiệm vụ nào giao cho Dì cũng hoàn thành xuất sắc. Đến khi bị lộ Dì tình nguyện thoát ly gia đình để đi bộ đội, đơn vị là B4. có chú lãnh đạo thấy Dì nhỏ con hỏi Dì có muốn về Quân y, chú xin cho nhưng Dì không chịu, Dì đi bộ đội để được trực tiếp đánh giặc. Năm 1969 dì Cúc bị thương hư một mắt phải. Năm 1970 Dì chuyển công tác về Bưu Điện huyện Trà Cú, kiêm làm y tá, quản lý thuốc men của cơ quan. Năm 1976, Dì được cho nghỉ an dưỡng. Dì về sống cùng cha mẹ với thương tật mù một mắt, tay trái bị liệt và một miếng miểng vẫn còn nằm trong đầu của Dì.
Giám đốc Trại an dưỡng thương cho hoàn cảnh của Dì và Chú Lê Văn Lực, thương binh mù hai mắt, cùng điều trị tại trại nên hợp tác nên duyên chồng vợ vào năm 1977. Vợ chồng Dì ở nhờ đất bên chồng, Dì mở tiệm buôn bán nhỏ tại nhà, để có thêm thu nhập và tiện chăm sóc cho chồng. Sau năm năm chung sống, nỗi khát khao làm mẹ của dì được toại nguyện, năm 1982 đứa con trai đầu lòng cũng là đứa con duy nhất của dì cất tiếng khóc chào đời, niềm hạnh phúc vỡ òa trong Dì, nhưng kể từ đây Dì mang thêm gánh nặng nuôi con.
Dì là người phụ nữ dám ăn, dám nói, dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm, không nói oan cho ai điều gì. Dì Cúc còn là một tấm gương làm kinh tế giỏi, tuy là thương binh, Dì luôn thực hiện lời dạy của Bác Hồ “thương binh tàn nhưng không phế”. Dì trồng khoai, trồng thuốc giồng, gánh ra chợ bán, một thúng đựng khoai, thuốc; thúng kia là đứa con trai của Dì. Năm 1992, Dì chuyển sang trồng táo hồng Đài Loan, do Dì Nhung thủ trưởng cũ của Dì. Hàng ngày vợ chồng Dì chăm sóc vườn táo bằng hết sức lực, bằng cả ý chí không khuất phục trước khó khăn, vườn táo của Dì lúc nào cũng sạch cỏ. Trời không phụ lòng người, vườn táo của Dì sum xuê trĩu quả. Cuộc sống gia đình Dì được cải thiện. Năm 1998, chồng Di Cúc từ trần, một mình Dì tiếp tục chăm sóc vườn táo, nuôi con. Điều đáng khâm phục là trung bình vườn táo chỉ thu hoạch được 4 năm, còn vườn táo của Dì Cúc, một thương binh nặng thu hoạch tới 12 năm. Hết táo Dì lại trồng vú sữa lò rèn.
Vợ chồng dì Cúc chăm sóc vườn táo tại xã Mỹ Long, huyện Cầu Ngang
Mặc dù bị mất một phần cơ thể: mù một mắt, cắt bỏ túi mật và mang trong mình nhiều chứng bệnh cao huyết áp, khớp, tay trái bị liệt, thường bị co giật, đi đứng rất khó khăn nhưng Dì vẫn tham dự họp mặt hàng năm, tuy sức khỏe yếu, nhưng với bản chất bộ đội cụ Hồ Dì Cúc vẫn muốn mình tự tay trồng rau, cây thuốc nam, cây ăn trái xung quanh nhà và đi chợ, nấu ăn cho cả nhà.
Những đóng góp của Dì đã được tôn vinh, Dì Cúc được Chủ tịch nước Trần Đức Lương phong tặng danh hiệu anh hùng lao động trong thời kỳ đổi mới; Thủ tương Chính phủ Phan Văn Khải tặng bằng khen đã có thành tích trong công tác phụ nữ giúp nhau làm kinh tế gia đình, xóa đói giảm nghèo, góp phần xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc; Ban Chấp hành trung ương Đảng tặng huy hiệu 30, 40, 45 năm tuổi Đảng.
Chủ tịch nước Trần Đức Lương tặng danh hiệu “Anh hùng lao động” thời kỳ đổi mới cho vợ chồng Dì Cúc năm 2000
|
Nguyễn Thị Anh Đào